Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Có ai đau nỗi đau của người khác

Đúng vậy, "you know my name, not my story". Cho nên, đừng phán xét.
Khi tôi đau lòng, một câu nói quen thuộc tôi được nghe từ người quen là "chia tay đi", không hề kèm theo câu hỏi nếu vậy tôi có chịu đựng được không.
Người ta chỉ chăm chăm nhìn vào lỗi lầm của ny tôi, hỏi xoáy vào việc người ấy đã làm đau tôi như thế nào... mà khôg quan tâm chúng tôi cần nhau ra sao. Vậy đấy!
Tôi đã chấp nhận làm ny của anh, thì tình cảm phải có, dù ít dù nhiều. Và nếu tcảm ít mà tôi đồng ý làm ny, có nghĩa anh phải tốt rất tốt với tôi.
Người khác thì tôi không biết, nhưng làm đau người yêu thương tôi, tôi không làm đc, tuyệt nhiên không. Lạnh lùng, phũ phàng thì sao chứ. Tình nghĩa vẫn phải đủ đầy.
Vậy mà, họ khăng khăng bắt tôi bỏ anh. Vậy những lúc tôi đau ốm, anh chăm sóc tôi sẽ trả cho ai, những lúc buồn có anh ở bên, ai sẽ trả thay tôi. Cho dù chia tay anh tôi không hề xót xa, nhưng anh sẽ đau buồn. Mà tôi thì không hề muốn thế : )
Khó xử cũng được, không thoải mái cũng được, tôi nguyện ý chấp nhận : )

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Không có thì lấy gì mà mất



Ngày trước, tôi rất thích nuôi cá, cá xanh cá đỏ, thậm chí là cá nhỏ nhỏ ngoài đồng không có màu gì cả.
Bây giờ, tôi vẫn rất thích.
Căn phòng trọ nhỏ của tôi, thật đơn điệu. Tôi đi mua thêm một cái ly nuôi cá, cũng rất xinh. Lăng xăng đi xin cá về, xanh xanh đỏ đỏ, ngày nào cũng cho cá ăn rồi ngắm. Nhưng chẳng hiểu sao, bọn nó cứ từng con một bơi yếu dần rồi không bơi nữa.
Tú mua cho tôi một con cá sim, đẹp mà nghe nói sống rất lâu, tôi rất vui vẻ. Nhưng chẳng hiểu sao, sáng ngày thứ 8 thức dậy, nó cũng không bơi lên khi tôi cho ăn nữa.
Vậy đấy, cái ly nuôi cá của tôi trống rỗng đến giờ. Ví như tôi không thích, không nuôi, thì sẽ chẳng phải buồn ^^
Và tôi không để ý đến anh, thì giờ tôi chẳng phải nhớ, phải mong...

Cố chấp!

Phải, em là một cô gái nhỏ rất cố chấp! Cố chấp đến mức tội nghiệp.
Trái tim em nhỏ lắm, nên một khi có một người bước vào, thì sẽ phải có một người đi ra.
Ôm quá khứ là một việc làm ngốc nghếch. Biết thế nhưng em không muốn quên, không phải không quên được, mà là không muốn.
Quá khứ là anh ấy, hiện tại vẫn là anh ấy, cứ nằm im lìm trong tim em như vốn dĩ.
Tương lai có thể là anh, nhưng nó xa vời quá, em không muốn hi vọng...