Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2016

Đi làm


Image result for đơn phương

Lúc đầu, tôi định đặt tên cho bài viết này là "Bước ngoặt mới". Nhưng nghĩ lại thì không có gì mới cả. Nếu có, thì cũng chỉ là sáng dậy sớm hơn một chút, tối đi ngủ sớm hơn một chút.

Tôi vẫn thế, vẫn loay hoay trong "nhớ thương hờn giận", lý trí vẫn không kiềm lại được nỗi buồn lan tỏa.

Không ngờ người đó cũng xuất hiện, cái người làm tôi thay đổi mọi nguyên tắc đã được đặt ra, thu hút tôi một cách kì lạ.

24 tuổi, ở cái tuổi mà nhiều người nói rằng đã thích hợp để lập gia đình. Thì tôi lại không cho là như vậy. Xuất phát điểm của tôi trễ hơn bạn bè ít nhất 2 năm, khi tụi nó khoác vào người bộ đồ công sở thì tôi vẫn quần đùi áo thun, rong chơi khắp nơi. Thế nên, mọi thứ hãy cứ từ từ có được không? Tôi chưa sẵn sàng!

Và vì chưa sẵn sàng, nên hãy cứ thư thả thêm vài năm nữa nhé. Vài năm để tôi trải nghiệm thêm chút khó khăn khi chỉ có một mình, trải nghiệm thêm chút tự do rồi sẽ bị lấy mất.

Và vì để trải nghiệm, hãy cứ để tôi tránh né mọi mối nhân duyên gán ghép, hãy để mọi thứ tự nhiên có được không?

Tôi tự nhiên thích cái người thu hút ấy, nếu người không thích tôi, thì ắt tôi sẽ tự nhiên hết thích mà thôi. Ưu điểm duy nhất của tôi là biết mặc kệ người không thương yêu mình mà.

Một thời gian nữa, khi đủ can đảm và tuyệt vọng, tự tôi sẽ đặt dấu chấm hết.

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

Tạm biệt giảng đường.


Hôm nay đã là buổi thi tốt nghiệp cuối cùng, sau tất cả, tôi sắp rời khỏi thành phố này, rời khỏi ngôi trường này. Nơi đây có rất nhiều người tôi yêu quý, kính trọng, và lạ thay là chẳng có ai mà tôi ghét cả. Có lẽ lúc nào cũng vậy, khi sắp chia xa, người ta đều nghĩ về những thứ tốt đẹp. Những ngày cuối này, nắng Huế rất dịu, đủ sáng, đủ phủ tươi con phố, mà lại không quá gắt. Những con đường tôi đi qua phủ đầy cánh hoa vàng của một loài hoa nào đó không rõ.
Tôi đùa với bạn, "từ ngày hôm nay hãy gọi tao là bác sĩ Trang", haha. Đồng nghĩa với việc rời khỏi áp lực học hành, đi tới áp lực làm việc.
Không biết là buồn hay vui nữa, có lẽ là chút luyến tiếc nhẹ nhàng. Để lại chút nông nổi của tuổi trẻ, mang đi đôi chút nhẹ nhàng của Huế thương. Hy vọng sau này quay lại nơi 6 năm gắn bó, trên môi vẫn là nụ cười không hối hận, trách nhiệm với hai chữ "thầy thuốc", không muốn gánh cũng phải gánh rồi.
Sẽ chăm chỉ, sẽ tận tâm, sẽ cố gắng!

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

Cùng một người già đi


Tôi là kiểu con gái không bao giờ chuyên tâm vào một thứ gì đó quá lâu. Những thứ tôi thích làm, thường sẽ chỉ làm một lần là đã làm rất tốt, và rồi không bao giờ làm lại.
Ngày hôm đó tôi thích món kem chuối, tôi lập tức lượn đi mua đồ đạc về làm. Tốn khá nhiều tiền, làm được rất nhiều lần. Nhưng mẹ tôi chỉ được ăn một lần, lần sau nhắc lại sẽ nhận được: "Bóc chuối mà ăn cho nhanh mẹ ạ" haha.
Có một thời gian học cấp 3 tôi cuồng học Anh Văn. Cho đến khi tôi được cô dạy Anh công nhận, tôi lại chuyển qua cuồng Hóa (cười).
Mẹ tôi mỗi khi nhà tụ tập đông người lại thích ăn lẩu. Những nồi lẩu tôi nấu chưa bao giờ lặp lại nguyên liệu chính.
Tôi chính là như vậy, thích trải nghiệm những thứ mới lạ. Duy chỉ có "tình cảm" là không nằm trong đó.
Tôi thích ngày ngày trôi qua với một vài người bạn. Thêm bớt một ai đều không vui.
Tôi thích người tôi yêu, kết hôn sau này sẽ như một cái cây, vững chãi, đáng tin cậy, và luôn ở yên bên cạnh tôi.
Nắm tay cùng đón bình minh, ngắm chiều tà, cùng nhau già đi.