Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Vĩnh an.


Hạnh phúc và bình yên vốn đi chung một con đường.

Hôm nay tôi bỗng nghĩ đến cái tên "Vĩnh An", có nghĩa là vĩnh viễn bình an, tôi sẽ đặt tên cho con gái của tôi như thế. Còn con trai, để ba nó đặt (cười).

Tôi là một đứa con gái bình thường. Sáng sớm thức giấc sẽ nghĩ đến người mình yêu quý nhất, trước khi đi ngủ sẽ đọc vài ba trang có một quyển truyện nào đó, cả ngày học hành, làm việc, đi chơi với đám bạn, nghĩ nghĩ có chút nhàm chán. Đôi khi chán thật thì kiếm đâu đó để đi. Dù chán, nhưng tôi hy vọng tương lai sẽ vẫn như thế.

Ngày trước nhà tôi không khá giả gì, nếu không muốn nói là khó khăn. Một mình mẹ chăm lo cho tôi và em. Rất may, ngày ấy tôi rất ngoan. Ngày ngày mặc vài bộ đồ cũ kỹ, đi chiếc xe đạp cũ kỹ, ăn những món ăn đạm bạc, nhưng chưa bao giờ tôi đòi hỏi một thứ gì. Đôi lúc tôi còn cười chọc mẹ "Cả tuần nay toàn ăn chay, con thấy mình giống Bác Hồ thật rồi". Mơ ước duy nhất lúc đó chỉ là mẹ có tiền, xây thêm một căn phòng, cho tôi với em tôi ngủ riêng.

Ký ức khắc sâu nhất trong tôi có lẽ là lúc có đứa nhìn chiếc xe đạp rỉ sét của tôi và nói "Con kia nó ở bẩn không chịu rửa xe". Câu nói đó không hề làm tôi buồn. Tôi chỉ buồn vì ngay lúc đó con bạn thân quay sang nói với con kia "Mày có biết thế nào là xe cũ không?". Giờ tôi với đứa bạn thân đó chỉ vì một việc cực kỳ nhỏ nhặt mà không nhìn mặt nhau đã 8 năm, đúng vậy, 8 năm. Nó có lẽ là mối bận tâm lớn nhất thời nhỏ tuổi đầu cấp 3 của tôi. Cho nên từ đó đến giờ, tôi luôn tự nhủ, đừng giận ai, đừng giận ai cả, đừng để phải hối hận.

Tôi ghét nhất là mưa. Ngày ấy từ nhà tôi ra giếng mất một đoạn, không dài, nhưng trời mưa thì chạy ra chạy vào thật khó chịu. Và cũng căn nhà gỗ ấy, mỗi khi ở nhà một mình, tôi toàn sợ nhà sập, khóc không ra nước mắt. Mà tôi thì toàn ở nhà một mình.

Giờ thì nhà tôi đã ổn hơn. Không giàu có gì nhưng không phải lo cái ăn cái mặc như trước nữa. Cho dù mẹ tôi vẫn tiết kiệm không chịu mua dù (cười). Nhưng nếu được lựa chọn, tôi vẫn mong muốn được sống trong căn nhà gỗ ngày xưa. Ngày đó mẹ tôi không đi làm về khuya như bây giờ. Ngày ấy em tôi cũng không hư như bây giờ. Ngày đó ba mẹ con đi ra đi vào thấy mặt nhau cả ngày, không cách nhau một cái cầu thang như bây giờ.

Tôi trước giờ đều đơn giản, thích một cuộc sống vui vẻ bên người thân, không cần nhiều tiền làm gì. Những thứ cần tôi sẽ mua, nhưng thứ muốn dư dả tôi mới mua. 

Tôi không nghĩ đến việc sẽ lấy một người có tiền, có gia thế làm chồng. Tôi có thể tự mình kiếm ra tiền, việc gì phải dựa vào ai về tài chính. Tất nhiên, những cái khác tôi đều dựa dẫm, tôi không thích tự mình làm việc nặng, cũng không thích tự mình đưa ra quyết định (cười). 

Không cần giàu có, chỉ cần đầy tiếng cười. Yên yên ổn ổn sống qua ngày, về già chỉ cần hai chiếc ghế mây ngồi sưởi nắng ngắm chiều tàn.

Tôi viết ra, để sau này đọc lại, nhắc nhở bản thân về những tâm tâm niệm niệm bây giờ. Không hy vọng cuộc sống bon chen sẽ làm mình thay đổi.

Sẽ lấy một người yêu mình. Sẽ xây một căn nhà cấp bốn. Sẽ sống một cuộc sống bình an.