Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

A broken day

Tôi ít khi dùng tiếng anh để diễn đạt cảm xúc của mình, tôi dùng nó khi muốn trốn tránh.
Lớn rồi, tôi mới biết, không phải chuyện gì cũng có thể nằm trong tầm tay mình. Không phải cứ yêu thương hết mình rồi cũng sẽ được yêu thương. Không phải cứ cố gắng hết sức rồi sẽ được người khác công nhận.
Nên thay vì cố gắng, tôi tập từ bỏ.

Từ bỏ người tôi toàn tâm toàn ý yêu thương, chỉ để người đó có một hạnh phúc mới.
Từ bỏ người tôi một lòng trông mong, chỉ để người ta có một nơi an toàn hơn.
Và hôm nay, tôi từ bỏ niềm hi vọng vào sự thay đổi của một con người gắn bó với tôi từ nhỏ.

Tình thân, vốn dĩ khác hẳn tình yêu. Nó sâu đậm hơn, vững chắc hơn, và khó từ bỏ hơn. Cho nên, tôi mới vướng bận đến ngày hôm nay, ẩn nhẫn cho đến ngày hôm nay.
Tôi thực ra cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, có hay cười đến mấy thì cũng có lúc bất lực mà rơi nước mắt. Nhưng dường như không ai hiểu được điều đó, hoặc có lẽ họ biết, nhưng cảm nhận của họ vẫn quan trọng hơn nụ cười của tôi. Đứa em tôi hết lòng thương yêu cuối cùng cũng quay lưng lại với tôi, nó có bao giờ để ý đến cảm nhận của tôi hay không. Người tôi yêu làm tôi khóc tôi không trách, vì đó là tôi tự chuốc lấy, nhưng nó thì có cái quyền gì để làm tôi khóc đây. Một lần rồi lại hai lần, quả thật tôi mệt mỏi lắm rồi.

Lúc nào cũng tự nhủ với lòng mình chuyện qua rồi đừng nhớ lại nữa, rồi ngày mai sẽ khác, nhưng bao nhiêu cái ngày mai rồi? Tôi vẫn một mình ôm gối khóc đỏ mắt vì những người tôi yêu thương. Cả đời này, sẽ chẳng có ai im lặng ôm tôi mà vỗ về hay sao :).
Có lẽ, kiếp trước tôi là một con người gánh trên mình tội nghiệt tày trời, nên kiếp này ôm về mọi nỗi đau. Tôi vốn không phải là một đứa than thân trách phận, mà khi tôi đã than, thì là nỗi đau tôi gánh không ít hơn bất kì ai.

Tôi có thể im lặng cười khi ba tôi hằn học đánh đập vì những lỗi không phải của tôi, tôi có thể mỉm cười giải thích với đứa con riêng của ba tôi khi nó vu chuyện cho tôi, tôi có thể mỉm cười khi người tôi yêu phản bội tôi. Mỗi lần tôi cười như thế, có ai biết rằng từng chút đau thương đang bị tôi ghim chặt lại trong lòng hay không?

Hôm nay phá lệ một chút, tôi có mang chuyện của mình đi kể với một người tôi chưa hề gặp, nhưng hình như người đó không quan tâm lắm.

Mà suy cho cùng, chuyện buồn thì nên giữ trong lòng, kể cho người khác mà họ không quan tâm, nỗi buồn sẽ đi chung với cả sự tủi thân.

Ờ, sẽ sống một đời không cần ai an ủi vậy. Ngủ một giấc, ngày mai trời lại nắng <3

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Tháng 10



Gió đông hờn dỗi chao nghiêng cuốn theo những chiếc lá dai dẳng còn sót lại của mùa thu đã vàng úa, vang lên khúc tự tình rất nhẹ của đất trời.
Bức tường rêu phong xanh thẫm oằn mình nếm trải từng cơn gió lạnh vô tình lãng đãng. Màu xanh rêu hòa trộn giữa cái cảnh xám xịt của đất trời vào đông tạo nên một bức tranh thủy mặc ảm đạm úa màu.
Con phố nghiêng mình hát lên khúc ca buồn đầy lệ tuyết về một chuyện tình vỡ năm trước của một cô gái sinh vào đầu đông. Tựa như xót xa cho đôi môi khô cô độc, làn gió đưa ngang khẽ gỡ làn tóc rối, dang đôi tay bắt chéo tự ôm lấy mình, bóng hình lẻ loi ẩn khuất vào một con hẻm xa xăm.
Cơn mưa đầu mùa rả rích nhạt nhòa chẳng đủ vang lên bài ca chào mùa lạnh, có chăng chỉ gieo vào lòng người chút nhớ nhung âm ĩ về chuyện tình năm xưa đã gấp vào trang giấy hoen màu.
Cuốn tự truyện theo gió lật bay từng trang thấm đẫm buồn thương ngày ấy, bị gấp lại dưới đôi tay lạnh lẽo. Ngẩng đầu nhìn qua tia nắng nhạt heo hắt ngoài khung cửa, tự an ủi lòng mình ngày mai nắng sẽ hong khô đất trời.