Gặp nhau, yêu nhau rồi chia tay, suy cho cùng, cũng chỉ là mây hợp mây tan, vốn là quy luật bất biến của cuộc đời.
Sinh ra đã không phải là một người con gái bác ái chúng sinh, trong tim chỉ có thể đặt một người, vì người mà cười, vì người mà khóc, đã từng nguyện vì người mà sống, cũng nguyện vì người mà chết. Nhưng người lại mặc nhiên hờ hững bỏ qua, thì tình yêu khờ dại đầu đời đó, liệu nặng nhẹ được bao nhiêu.
Chia tay rồi, lại tự dằn vặt bản thân, ta sai hay người sai, đã từng yêu hay chỉ toàn là lừa dối, ta tự để mình rơi trong cái vòng luẩn quẩn không có điểm cuối ấy. Sau này nhìn lại, hẳn sẽ có chút hối hận.
Huyễn hoặc mình rằng người sẽ vì ta mà có chút đau lòng, sai rồi, thật sự rất sai rồi.
Yêu nhau lâu hơn, lãng mạn hơn, bay cùng trời đất nhiều hơn, thậm chí chia tay xong khóc nhiều hơn, nhớ lâu hơn... không hề chứng minh rằng tình yêu đó đẹp hơn, vĩnh cửu hơn. Tất cả chỉ là người con gái ấy lì lợm và cố chấp hơn mà thôi. Tình yêu mà đo lường được độ ít nhiều, thì liệu đó có còn là tình yêu?
Một người con gái dễ dàng đi qua người mình yêu, không nói lên người ấy nhạt tình, chỉ là sáng suốt hơn mà thôi. Biết chấp nhận và bước đi, là điều nên cố gắng làm được.
Chia tay rồi, đừng cố gắng xuất hiện trước người ấy nữa, cũng đừng cố tỏ ra bất cần, hoặc đau khổ. Thu lại chỉ là ánh mắt thơ ơ, may mắn thì có thêm chút khinh thường từ người ấy mà thôi. Tình hết, nghĩa cũng theo đó mà tàn. Điều nên làm cuối cùng là giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân.
Yêu thương bản thân tốt nhất, thì mới không bị tổn thương. Nắm được thì buông bỏ được, duy chỉ có bản thân là không được buông bỏ.
Viết cho một ngày cảm thán về tình yêu day dứt của chị gái.