Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Một tình yêu lưỡng tình tương duyệt

Tôi từng đọc qua cuốn tiểu thuyết "Nếu ốc sên có tình yêu" của Đinh Mặc, chỉ là chưa thể đọc trọn vẹn, nhưng chắc chắn sẽ là một kết thúc có hậu, họ sẽ bên nhau trọn đời.

Dạo này tôi hay nhớ về anh, không phải nhớ nhung, chỉ là nhớ về, nhớ về một người từng yêu tôi sâu đậm. Tình yêu của tôi và anh cũng như chuyện tình yêu trong quyển tiểu thuyết ấy, lưỡng tình tâm duyệt, tâm linh tương thông. Mặc dù đôi mắt của anh màu nâu hay màu đen, tôi cũng không thể biết *cười*

Người ta nói chúng tôi yêu ảo, không chấp nhận nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn phải cay đắng dùng từ ảo để nói về cuộc tình ấy. Anh không phải tình đầu, cũng chẳng là tình cuối, anh chiếm giữ tình cảm những năm tháng yêu hết mình của tôi. Sau khi xa anh, tôi đã đánh mất niềm tin vào một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Có lẽ tôi đã dốc hết ngây thơ vào mối tình ấy, để đến giờ, nụ cười của tôi lúc nào cũng nhàn nhạt.

Chưa gặp thì sao chứ, chỉ là chút gợn cho một tình yêu quá đủ đầy. Dù cách xa tôi cả ngàn cây số, anh vẫn nghe giọng tôi mà biết tôi đang nhíu mày, hoặc là không cần nghe gì cả. Cho dù sau này xa nhau, nhưng trong khi yêu, chúng tôi đều rất hạnh phúc. Ngày ấy tôi quát tháo khi giận, khóc khi buồn và cười khi vui. Giờ thì khi nào tôi cũng cười.

Giờ thì ai cũng có cuộc sống riêng, anh vẫn đang mãi mê làm cho người anh yêu hạnh phúc, tôi lại cố gắng tìm cho mình một tình yêu như tình yêu với anh. Người ta nói, tình yêu không thay đổi, chỉ có người yêu thay đổi, hi vọng thế.

Không biết anh có đau lòng khi làm cho người yêu anh buồn hay không.
Nhưng tôi chưa bao giờ trách anh cả.