Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

Trưởng thành.



Người ta lúc nào cũng vậy, nhìn lại bản thân cách đây vài năm, cứ như xa tận chân trời, sao mà bồng bột, nông nổi đến vậy.

Vài năm sau nhìn lại, hẳn sẽ lại cười bản thân bây giờ, làm như lớn lắm, hóa ra vẫn chỉ là một đứa sinh viên chờ tiền mẹ nuôi hàng tháng.

Dạo này, đỡ hơn ngày xưa một chỗ, nóng giận vẫn có thể nhẹ giọng nói chuyện, không còn chửi thề nữa.
Cũng phải, còn có mấy tháng nữa thôi, không muốn lớn cũng buộc phải lớn rồi.




Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

Chuyện xưa cũ

Mỗi người đi qua tuổi trẻ, đều để lại trên dòng ký ức vài ba mối tình nào đó. 
Hoặc ngọt ngào ấm áp, hoặc đơn phương đằng đẵng, hoặc vỡ vụn ly tan. 
Tất cả đều đã từng nếm trải. 

Tôi có một người dì yêu rồi kết hôn với mối tình đầu, duyên gặp gỡ cũng rất đẹp đẽ. 
Rất ngưỡng mộ, nhưng không ghen tị. 
Mỗi người có một số phận khác nhau. 
Vui vẻ hay đau buồn, tự mình nếm trải, nếm trải xong vui thì nhớ lâu, buồn thì nhớ một thời gian rồi quên đi. 
Trách móc vướng bận là những điều tôi không làm. 

Đôi khi tôi vẫn tò mò. 
Muốn biết những người tôi từng nhớ thương đang sống như thế nào. 
Tò mò chứ không phải là bận lòng. Biết rồi để đó. 
Những người đó đã không còn làm cảm xúc trong tôi dao động nữa. 
Họ yêu ai, qua đêm với ai, hay chia tay với ai, đều đã không còn liên quan gì đến tôi nữa rồi. 

Đôi khi tôi muốn quay trở lại làm bạn với họ. 
Tại sao cứ phải loanh quanh kết bạn với người lạ, trong khi có những người rất hiểu tôi, lại bị tôi bỏ quên đâu đó trên thế gian rộng lớn này. 
Thế nhưng trăng lên chiều tàn, mọi thứ đều đã không như ngày xưa nữa. 


Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Với ai.



Có những lúc đi trên đường ngắm dòng người qua lại.
Họ có số phận của riêng mình. 
Họ cũng có niềm vui, nỗi buồn riêng. 
Thế gian bao la như vậy, thấy mình thật nhỏ bé. 

Mấy hôm nay vào Sài Gòn chơi, thấy nó càng ngày càng không đẹp như ấn tượng thuở ban đầu. 
Bỗng nhớ cô bạn từng chở mình rong ruổi khắp Sài Gòn. Bỗng muốn về Gia Lai gặp nó. 
Thế mới nói, không quan trọng ở đâu, quan trọng là với ai. 

Bà chị cứ mãi hỏi có muốn vào Sài Gòn làm việc không. Toàn cười trừ nói chưa biết. 
Bản thân nhỏ bé, cuộc sống được bao lâu. Phút chốc ngoảnh lại tuổi thanh xuân đã trôi qua từ bao giờ. 
Tương lai, về nhà làm việc, yêu thương mình, trân trọng người thân. Thế là đủ. 

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

Ixora.


Có những lúc, buông tay là việc nhất định phải thế.

Thích một người, là vì người đó có những điểm làm mình ngưỡng mộ, hợp ý. Không phải vì những điều người đó làm cho mình. Cũng giống như thích Paris, thích hoa anh đào, thích xe Audi, thích - không có nghĩa phải đạt được.

Cho nên, không phải vì cảm động mà thích một người. 
Nhưng người mình thích làm mình cảm động, thì lại để lại ký ức mãi không quên.

Giống như đã từng có ai đó nói cho tôi biết, có một loài hoa mang tên tôi, tên tiếng Anh của hoa đó là Ixora. Ừ thì người đó đã vẩn vơ gõ tên tôi trên Google, kỷ niệm đó lâu rồi tôi vẫn không quên. 
Chỉ là hôm nay thấy những gì người đó đăng trên facebook, tôi lại thấy chán ghét, tiện tay xóa luôn bạn bè.

Nhân duyên vốn là một thứ kỳ lạ.
Tình yêu cũng kỳ lạ.

Hết duyên, hết yêu, buông tay xong mọi sự đã rồi. 
Cho nên đừng cố gắng nhiều cho một mối quan hệ với một người vốn là xa lạ.

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Vĩnh an.


Hạnh phúc và bình yên vốn đi chung một con đường.

Hôm nay tôi bỗng nghĩ đến cái tên "Vĩnh An", có nghĩa là vĩnh viễn bình an, tôi sẽ đặt tên cho con gái của tôi như thế. Còn con trai, để ba nó đặt (cười).

Tôi là một đứa con gái bình thường. Sáng sớm thức giấc sẽ nghĩ đến người mình yêu quý nhất, trước khi đi ngủ sẽ đọc vài ba trang có một quyển truyện nào đó, cả ngày học hành, làm việc, đi chơi với đám bạn, nghĩ nghĩ có chút nhàm chán. Đôi khi chán thật thì kiếm đâu đó để đi. Dù chán, nhưng tôi hy vọng tương lai sẽ vẫn như thế.

Ngày trước nhà tôi không khá giả gì, nếu không muốn nói là khó khăn. Một mình mẹ chăm lo cho tôi và em. Rất may, ngày ấy tôi rất ngoan. Ngày ngày mặc vài bộ đồ cũ kỹ, đi chiếc xe đạp cũ kỹ, ăn những món ăn đạm bạc, nhưng chưa bao giờ tôi đòi hỏi một thứ gì. Đôi lúc tôi còn cười chọc mẹ "Cả tuần nay toàn ăn chay, con thấy mình giống Bác Hồ thật rồi". Mơ ước duy nhất lúc đó chỉ là mẹ có tiền, xây thêm một căn phòng, cho tôi với em tôi ngủ riêng.

Ký ức khắc sâu nhất trong tôi có lẽ là lúc có đứa nhìn chiếc xe đạp rỉ sét của tôi và nói "Con kia nó ở bẩn không chịu rửa xe". Câu nói đó không hề làm tôi buồn. Tôi chỉ buồn vì ngay lúc đó con bạn thân quay sang nói với con kia "Mày có biết thế nào là xe cũ không?". Giờ tôi với đứa bạn thân đó chỉ vì một việc cực kỳ nhỏ nhặt mà không nhìn mặt nhau đã 8 năm, đúng vậy, 8 năm. Nó có lẽ là mối bận tâm lớn nhất thời nhỏ tuổi đầu cấp 3 của tôi. Cho nên từ đó đến giờ, tôi luôn tự nhủ, đừng giận ai, đừng giận ai cả, đừng để phải hối hận.

Tôi ghét nhất là mưa. Ngày ấy từ nhà tôi ra giếng mất một đoạn, không dài, nhưng trời mưa thì chạy ra chạy vào thật khó chịu. Và cũng căn nhà gỗ ấy, mỗi khi ở nhà một mình, tôi toàn sợ nhà sập, khóc không ra nước mắt. Mà tôi thì toàn ở nhà một mình.

Giờ thì nhà tôi đã ổn hơn. Không giàu có gì nhưng không phải lo cái ăn cái mặc như trước nữa. Cho dù mẹ tôi vẫn tiết kiệm không chịu mua dù (cười). Nhưng nếu được lựa chọn, tôi vẫn mong muốn được sống trong căn nhà gỗ ngày xưa. Ngày đó mẹ tôi không đi làm về khuya như bây giờ. Ngày ấy em tôi cũng không hư như bây giờ. Ngày đó ba mẹ con đi ra đi vào thấy mặt nhau cả ngày, không cách nhau một cái cầu thang như bây giờ.

Tôi trước giờ đều đơn giản, thích một cuộc sống vui vẻ bên người thân, không cần nhiều tiền làm gì. Những thứ cần tôi sẽ mua, nhưng thứ muốn dư dả tôi mới mua. 

Tôi không nghĩ đến việc sẽ lấy một người có tiền, có gia thế làm chồng. Tôi có thể tự mình kiếm ra tiền, việc gì phải dựa vào ai về tài chính. Tất nhiên, những cái khác tôi đều dựa dẫm, tôi không thích tự mình làm việc nặng, cũng không thích tự mình đưa ra quyết định (cười). 

Không cần giàu có, chỉ cần đầy tiếng cười. Yên yên ổn ổn sống qua ngày, về già chỉ cần hai chiếc ghế mây ngồi sưởi nắng ngắm chiều tàn.

Tôi viết ra, để sau này đọc lại, nhắc nhở bản thân về những tâm tâm niệm niệm bây giờ. Không hy vọng cuộc sống bon chen sẽ làm mình thay đổi.

Sẽ lấy một người yêu mình. Sẽ xây một căn nhà cấp bốn. Sẽ sống một cuộc sống bình an.