Có người nói "Cuộc sống của một đứa con gái trong những năm 20 tới 23 là một tấn bi kịch".
Tôi năm nay đã bước sang tuổi 22, vẫn nhìn đời bằng đôi mắt màu hồng trong veo *cười*
Thực ra, sống là không nên đòi hỏi quá nhiều.
Yêu một người sâu đậm, đòi hỏi người đó yêu lại mình một tình cảm sâu đậm không kém, nhận lại hẳn nhiên là nỗi thật vọng lớn.
Học hành nửa vời, mong muốn một kết quả tốt, nhận được chỉ là sự hối hận muộn màng.
Quan tâm một người trong im lặng, nhớ một người trong im lặng, lại hi vọng người đó nhận ra và quan tâm lại mình dù một chút, nhận lại chỉ là sự mất mát mênh mông.
Lâu lâu, hãy dừng lại một chút, ngẫm nghĩ những thứ mình có liệu có ít như mình thấy hay không.
Một cô gái, hiền dịu hơn người, đáng thương hơn người, cũng chỉ là một diễn viên diễn đạt hơn người mà thôi.
Một cô gái hay cười, không bao giờ nói ra nỗi buồn, không có nghĩa sự khổ tâm của họ ít hơn.
Cho nên, tấn bi kịch mà người khác vẽ ra và đắp lên mình họ, liệu nhiều hay ít, thật hay giả, ai mà biết được!
Tôi, năm nay chỉ là một cô gái mới lớn, hoặc già hơn mới lớn một chút.
Vẫn cứ ngày ngày tự nhắc nhở mình biết cư xử hơn một chút, bớt nóng giận nói lời tổn thương người khác đi một chút, cười nhiều hơn một chút.
Dù rằng, chẳng thể nhớ nỗi lần cuối tôi khóc là bao lâu rồi *cười*
Và vì mới qua 20 vài năm, tôi vẫn không thể thẳng thắn trước một người nói rằng "Tôi yêu người, tuyệt không hối hận". Vì chưa lớn hẳn, tôi vẫn cứ nhát gan mà nhìn người ấy từ xa.
Cho nên, bi kịch những năm 20 của tôi có thể là "Nhớ phải người nên quên, và yêu phải người không nên yêu". Thực ra, không có được hay không còn có được, đều mang dư vị của sự cô đơn lặng lẽ.