Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Những năm tháng sau tuổi 20

Có người nói "Cuộc sống của một đứa con gái trong những năm 20 tới 23 là một tấn bi kịch".
Tôi năm nay đã bước sang tuổi 22, vẫn nhìn đời bằng đôi mắt màu hồng trong veo *cười*

Thực ra, sống là không nên đòi hỏi quá nhiều.
Yêu một người sâu đậm, đòi hỏi người đó yêu lại mình một tình cảm sâu đậm không kém, nhận lại hẳn nhiên là nỗi thật vọng lớn.
Học hành nửa vời, mong muốn một kết quả tốt, nhận được chỉ là sự hối hận muộn màng.
Quan tâm một người trong im lặng, nhớ một người trong im lặng, lại hi vọng người đó nhận ra và quan tâm lại mình dù một chút, nhận lại chỉ là sự mất mát mênh mông.
Lâu lâu, hãy dừng lại một chút, ngẫm nghĩ những thứ mình có liệu có ít như mình thấy hay không.

Một cô gái, hiền dịu hơn người, đáng thương hơn người, cũng chỉ là một diễn viên diễn đạt hơn người mà thôi.
Một cô gái hay cười, không bao giờ nói ra nỗi buồn, không có nghĩa sự khổ tâm của họ ít hơn.
Cho nên, tấn bi kịch mà người khác vẽ ra và đắp lên mình họ, liệu nhiều hay ít, thật hay giả, ai mà biết được!

Tôi, năm nay chỉ là một cô gái mới lớn, hoặc già hơn mới lớn một chút.
Vẫn cứ ngày ngày tự nhắc nhở mình biết cư xử hơn một chút, bớt nóng giận nói lời tổn thương người khác đi một chút, cười nhiều hơn một chút.
Dù rằng, chẳng thể nhớ nỗi lần cuối tôi khóc là bao lâu rồi *cười*
Và vì mới qua 20 vài năm, tôi vẫn không thể thẳng thắn trước một người nói rằng "Tôi yêu người, tuyệt không hối hận". Vì chưa lớn hẳn, tôi vẫn cứ nhát gan mà nhìn người ấy từ xa.
Cho nên, bi kịch những năm 20 của tôi có thể là "Nhớ phải người nên quên, và yêu phải người không nên yêu". Thực ra, không có được hay không còn có được, đều mang dư vị của sự cô đơn lặng lẽ.

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Nhạt như đóa trà mi rực rỡ


Cuộc sống luôn không phải là một con đường được kẻ thẳng.
Ngỡ rằng tình yêu ấy mãi là khắc cốt ghi tâm, cuối cùng lại chẳng thể nắm tay nhau đến hết đoạn đường.
Nghĩ rằng tình như tỉ muội sẽ mãi bên chặt khăng khít, sau lại hóa như người dưng chưa từng quen biết.

Ngày trước, tôi là một cô gái hồn nhiên, sống vội vã, yêu say đắm, vui chơi cuồng nhiệt.
Hôm qua, bạn tôi nói tôi có vẻ mặt của một cô gái mới lớn nhắng nhít, nói những câu nói mang nghĩa thâm sâu, già dặn, còn tôi nghĩ gì, câu ấy không thể biết.
Trải qua quá nhiều chuyện, con người ta biết chấp nhận, quay lưng làm ngơ với nhiều điều.

Thực ra, yêu thương cho đi là cho đi, không ai nói rằng chắc chắn sẽ được nhận lại.
Đã từng là một cô gái thuần khiết, hết lòng vì những người mình thương yêu, chỉ hận không thể hét lên cho cả thế giới biết mình quan tâm họ dường nào. Nhận lại, chỉ toàn là đau thương.
Đã từng muốn làm quen với thật nhiều người, gặp ai cũng cười tươi rạng rỡ, nhận lại chỉ là những cái bóng bước qua đời nhau không quay đầu nhìn lại.


Thực ra, tôi vẫn rất nhớ anh Kẹo, người đã hứa sẽ mãi là ly sữa ấm vỗ về giấc ngủ bất an của tôi. Nhưng cả năm vài lần tôi mới qua tường nhà anh, để lại vài câu rồi đi cho đỡ hiu quạnh.
Thực ra, sinh nhật mấy đứa bạn ở cuối tháng, mỗi ngày trôi qua kể từ đầu tháng, tôi đã rất ngóng trông. Nhưng chưa hôm nào tôi chúc đúng ngày.
Tôi biết Jen về Việt Nam, lịch học kín mít không thể sang Đà Nẵng thăm cô ấy, tôi cũng không có được một câu chúc Jen lên đường bình an.
Đôi lúc, anh bâng quơ hỏi tôi có còn nhớ anh không. 483 ngày 6 giờ qua, tôi không hề nhớ anh.
Chợt nhớ lâu rồi mình không nói nhớ ai, thương ai...
Con người ta không thể cứ nói không yêu là không yêu, nên đành yêu thương trong im lặng.

Tôi mãi mong mình là nước, nhẹ nhàng ôn nhu với tất thảy.
Nhưng cuối cùng, lại là băng giá quanh năm.