Mỗi người đi qua tuổi trẻ, đều để lại trên dòng ký ức vài ba mối tình nào đó.
Hoặc ngọt ngào ấm áp, hoặc đơn phương đằng đẵng, hoặc vỡ vụn ly tan.
Tất cả đều đã từng nếm trải.
Tôi có một người dì yêu rồi kết hôn với mối tình đầu, duyên gặp gỡ cũng rất đẹp đẽ.
Rất ngưỡng mộ, nhưng không ghen tị.
Mỗi người có một số phận khác nhau.
Vui vẻ hay đau buồn, tự mình nếm trải, nếm trải xong vui thì nhớ lâu, buồn thì nhớ một thời gian rồi quên đi.
Trách móc vướng bận là những điều tôi không làm.
Đôi khi tôi vẫn tò mò.
Muốn biết những người tôi từng nhớ thương đang sống như thế nào.
Tò mò chứ không phải là bận lòng. Biết rồi để đó.
Những người đó đã không còn làm cảm xúc trong tôi dao động nữa.
Họ yêu ai, qua đêm với ai, hay chia tay với ai, đều đã không còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.
Đôi khi tôi muốn quay trở lại làm bạn với họ.
Tại sao cứ phải loanh quanh kết bạn với người lạ, trong khi có những người rất hiểu tôi, lại bị tôi bỏ quên đâu đó trên thế gian rộng lớn này.
Thế nhưng trăng lên chiều tàn, mọi thứ đều đã không như ngày xưa nữa.