Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Khép lại đôi hàng mi

Ngày trước, ngày tôi chưa quen anh ấy, đêm nào cũng 3-4h sáng tôi mới đi ngủ, 6h sáng dậy đi học.

Sau này tôi không thế nữa, nghe lời anh, 12h đọc tin nhắn chúc ngủ ngoan của anh rồi mỉm cười đi ngủ.

Chia tay anh, tôi vẫn giữ thói quen cố hữu đó, chỉ trừ việc chờ tin nhắn chúc ngủ ngon.

Chẳng phải vì tôi quen 12h đi ngủ rồi. Chỉ là muốn giữ lại kỉ niệm, dù chỉ là một chút.

Dạo này, toàn hơn 1h tôi mới ngủ *cười*

Chẳng qua là vì một người khác, một người hay thức khuya đến lạ kì. Dù thức khuya hơn một chút, cũng chẳng phải để nói chuyện với anh. Chỉ là thích thức theo vậy thôi, tôi vẫn ngốc hoài như vậy.

Nhưng, ừ thì nhưng, những việc này không đi đến đâu cả. Âm thầm nhớ, âm thầm cười, âm thầm cô đơn..

Ngày trước, còn nhỏ, cứ ngây thơ nghĩ rằng yêu là yêu, cần gì tương lai.
Bây giờ, lớn rồi, biết rằng yêu mù quáng sẽ nhận lại toàn là vết thương.

Nên đây sẽ là blog cuối tôi nói về anh.
Từ ngày mai sẽ lại ngủ vào 12h.
Từ ngày mai sẽ lại chẳng nhớ ai.