Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

Trưởng thành.



Người ta lúc nào cũng vậy, nhìn lại bản thân cách đây vài năm, cứ như xa tận chân trời, sao mà bồng bột, nông nổi đến vậy.

Vài năm sau nhìn lại, hẳn sẽ lại cười bản thân bây giờ, làm như lớn lắm, hóa ra vẫn chỉ là một đứa sinh viên chờ tiền mẹ nuôi hàng tháng.

Dạo này, đỡ hơn ngày xưa một chỗ, nóng giận vẫn có thể nhẹ giọng nói chuyện, không còn chửi thề nữa.
Cũng phải, còn có mấy tháng nữa thôi, không muốn lớn cũng buộc phải lớn rồi.