Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

Làn tóc nào che khuất khóe mi em


Vỡ vụn.
Một quyết định không sai nhưng làm rơi nước mắt.
Tình yêu nhẹ nhàng tôi cùng anh vun đắp cuối cùng đã gom vào hai từ "quá khứ".
Là do tôi cố chấp, hay là do anh không giữ vững niềm tin.
Tất thảy đã trở nên không còn quan trọng.
Chỉ biết là, sẽ không có ai nhắn tin quan tâm tôi nữa, không có ai cùng tôi im lặng hóng gió trên cầu Bạch Hổ, cũng không có ai kể chuyện vui chỉ để tôi cười. Anh, chỉ để tôi nhớ về nữa mà thôi.

Lúc tôi bỏ mặc anh quay lưng đi vào nhà, có thứ gì đó trong tôi rơi xuống, không đau nhưng hụt hẫng. Có lẽ tôi đã sai, sai ngay từ ngày đầu tiên chấp nhận làm người yêu của anh. Dù ngược nhau đến mấy, nếu có tình yêu vẫn sẽ quay về. Còn tôi, tôi chưa bao giờ yêu anh, nên anh có cố gắng níu giữ, tôi cũng sẽ dứt áo ra đi.

Lí trí trong tôi quá lớn, còn niềm tin của anh lại quá mong manh.


Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Tuổi trẻ nghiêng theo chiều nhạt nắng

Bất chợt hôm qua, tôi nghe cô bạn quen qua mạng kể về tuổi 17 của cô ấy. Cô ấy đã từng thế này thế kia, nói chung là không tốt lắm, tuổi trẻ mà. Giờ chắc cũng không ai còn nhớ, hoặc có nhớ cũng không để bụng.
Năm 17tuổi, tôi vẫn rất trẻ con, vô tư. Ngày ấy tôi vui thì cười, buồn thì khóc, rất đơn thuần.
Lên năm 18, tôi thay đổi. Ừ, hồi ấy tôi hư lắm. Tuổi trẻ mà. Giờ không muốn nhắc lại, sơ qua tôi đã làm mẹ buồn rất nhiều.
Giờ thì tôi cảm thấy như mình già lắm rồi. Cái gì cũng nhàn nhạt. Việc tôi khóc vì một người con trai cứ như xa cả thế kỉ rồi. Có lẽ sẽ không như vậy nữa. Không biết tôi nên buồn hay nên vui...
Nhưng tôi vẫn hi vọng sẽ gặp đc một người con trai làm tôi yêu thật sự, không hi vọng sẽ là một kết thúc có hậu, chỉ mong là một tình yêu chân thật. Qua nhiều việc, tôi không còn sợ đau khổ nữa, chỉ sợ không còn gì làm tôi chìm đắm.
Càng lớn, người ta càng cô đơn.

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Hồi ức


Tôi hay viết nhật ký, trên word, blog, diary trên điện thoại, sổ tay nho nhỏ... nhiều đến nỗi giờ tìm đọc lại cũng rất lâu.
Tôi không muốn up lại rom điện thoại dù đã lỗi thời, không thay cây bút khác mà chỉ thay ngòi dù nó đã cũ, không thay bàn phím máy tính dù phím đã lung lay nhiều... tôi là vậy, con người sống cùng quá khứ.
Duy chỉ có một thứ mà tôi muốn rũ bỏ triệt để, chính là mối tình đầu. Không biết tại sao lại như thế, nhưng tôi không muốn nhớ lại rằng, có một người tôi yêu bằng cả sinh mạng đã phản bội tôi : ) Đến nỗi bây giờ, những trang giấy bị xé bỏ, những trang blog bị bỏ hoang... đều là những vui buồn khi tôi bên anh được viết lại. Tôi như con thiêu thân lao vào lửa rồi chạy trốn với đôi cánh lỗ chỗ cháy xém : )
Nhưng dù muốn dù không, những vết cháy ấy vẫn đi theo tôi một đời...